KHẾ RỤNG VƯỜN XƯA
KHẾ RỤNG VƯỜN XƯA
Nửa cho anh nửa cho em
Phần ngọt em giữ anh đành phần chua
Theo nhau cùng lớn mấy mùa
Da thêm mịn bím tóc đùa ngang vai
Khế vườn độ vắng độ sai
Trái mùa khế dở ướm lời ngọt chua
Hương trăng sợi gió làm thơ
Thảo thơm nửa ngọt em chờ phần anh
Gió dông trăng vỡ bến đình
Xác xao ngâu giọt mùa tình khóc xưa
Góc vườn khế rụng ngày mưa
Nửa ngọt thì vỡ nửa chua thì còn
Khế rụng khi ấy có còn
Trả lờiXóaTrăng rơi khi ấy anh còn nhớ không?
Bây giờ sáo đã sang sông
Khế vườn rơi rụng...chờ mong ai về...
Ngóng người nẻo ấy sơn khê
Trả lờiXóaMùa này vẫn đợi người về vườn xưa
Người đi tặng lại ngọt ngào
Trả lờiXóaCho người ở lại ...Khát khao...mong chờ...!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaAi dem vào giữa trang thơ
Những mong đợi những ngẩn ngơ bồn chồn
Ai đem giăng tím hoàng hôn
Gió xưa hát nghẹn câu buồn lỡ quên
Ai xui đom đóm bay đêm
Hoa cỏ may dệt dày thêm bộn bề
Ai đi qua suốt lời thề
Một hơi thở một lối về cho ai..
Đợi chờ năm tháng dẫu dài...
XóaBền lòng chung thủy...ngày mai tương phùng...!
Chứa chan ngàn vạn yêu thương !
Gió ru giấc ngủ ...thoảng hương em về....!
Trả lờiXóaCứ hẹn cứ mỏi mắt chờ
Thu rơi lả tả bao giờ người sang
Đếm chiều từng ngấn nắng vàng
Hoàng hôn trở gió trống hoang bước chờ
Bước chân nhẹ giữa giấc mơ
XóaEm sang tặng lại vần thơ chân tình...!
Để rồi mỗi sáng bình minh...
Chúc người vạn sự an lành thân thương...!
Trả lờiXóaEm đi áo mỏng như sương
Cho chân mây tím chiều vương mật đầy
Nghiêng cơn gió thoảng áo bay
Cúc vàng ai rắc lên đầy trời cao
Hoàng hôn chợt tắt nghẹn ngào
Em về ! áo mỏng tan vào sương đêm