Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

TỰ SỰ



Nghĩ mình ngơ ngẩn vậy thôi
Giữa sống chết một cái tôi yếu hèn

Một đời mỏi mệt trách hờn
Gập ghềnh nắng đốt mưa tuôn dãi dầu

Cái hồn khát vọng chìm đâu
Những ham muốn những sắc mầu nhân gian

Người đem vùi dập hoang tàn
Giữa cơn khát rót cho ngàn ngụm cay

Chát đắng cứ nuốt làm say
Nghẹn tràn trong mắt buốt đầy trong tim

Tên mình lúc nhớ khi quên
Lỡ quen miệng hỏi tên em làm gì

Mưa buồn ướt cỏ lâm li
Đất tròn nhưng đã chắc gì có nhau ..

4 nhận xét:

  1. Tình yêu ...chỉ có một thôi...
    Bạn hiền mang đến niềm vui ngập tràn...!
    Mưa qua thì nắng sẽ sang
    Cho buồn qua hết ...để mang vui về...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giá buồn đốt được thành tro
      Trả vào vô tận câu thơ trĩu buồn
      ...

      Xóa
  2. Hỏi đường dài ngắn nơi đâu
    Cầu ai không bắc để sầu rơi rơi?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hỏi trời chỉ biết hỏi trời
      Hỏi người ! người vẫn để lời xa xăm..

      Xóa